28/12/14

NGOẠI TÌNH



Bò: Chỗ thân tình, cũng xin thú thật với Thị, độ này Bò tôi đang ngoại tình đấy!

Thị: Ôi thôi chết. Đã lộ chưa? Thời gian đâu mà ngoại tình? Tình với ai?

Bò: Thị cứ từ từ. Đúng là cái giống đàn bà nhà Thị, mới thấy khói đã đòi dập lửa. Phỉ phui cái mồm Thị, may quá, chưa lộ!!! Tình với ‘hàng công ty’, lộ sao mà lộ được.

Thị: Thế Bò ngoại tình với đồng nghiệp à? Sao mà đổ đốn ra thế?

Bò: Thuận tiện. Có sẵn thì dùng. Tôi có phải bôn ba đi bar này bar nọ để ve vãn mấy em múa cột như người ta đâu. Chả là tôi có số đào hoa, đến cái chốn công sở kỉ cương phép tắc thế mà vẫn có người mê mẩn. Tội nghiệp con bé, nó tâm tình là chồng nó yếu sinh lí. Tôi cũng xuất phát từ lòng thương mà dang chân che chở. Chứ không, buông nó ra, lỡ nó gặp phải đứa không ra gì, lại uổng một đời hoa.

Thị: Mấy gã ngoại tình như Bò ai chẳng dẻo mồm. Thôi thì, đồng nghiệp của Bò ngoại tình còn có lí do, thế lí do của Bò là gì?

Bò: Con vợ tôi nó nhà quê lắm Thị à. Giá mà nó có được cái khiếu hài hước như Thị thì tôi còn được ‘mua vui’. Đằng này nó lành quá. Mà nói thật, nó cũng yếu sinh lí đấy!

Thị: Ôi giời ôi, vợ lão Bò ra đây mà chứng giám cái sự phũ phàng của lão! Cả ngày ruộng vườn con cái, cơm lành canh ngọt chờ lão về. Không nói thì lão chê là lành quá, nói nhiều thì lão cho là lắm mồm. Còn lão, rảnh ra, làm được đồng nào là dành cho nhân tình, đú đởn với nhân tình. Còn sức và lực đâu mà dành cho vợ cho con?

Bò: Đâu, đâu, có rảnh đâu. Ai bảo rảnh? Sử dụng giờ hành chính là chính. Bữa nay công ty nó gắt lắm. Ra vào phải có thẻ quẹt. Tranh thủ tí giờ trưa, nào có kịp cơm nước gì.

Thị: Thế nói gì mà nói lắm thế? Sao không hẹn nhau cơm nước?

Bò: Thị đúng là nhà quê. Nói năng gì! Tành (tình) nhau là tàu nhanh! Ở nhà, con vợ nó yếu, không biết thân biết phận mà còn hay càm ràm, “anh làm nhanh quá!”. Hoá ra, sở đoản của tôi đối với con vợ già giờ lại thành sở trường với con bồ trẻ. Phải nhanh, gọn, kín. Nói thật với Thị, gặp phải em này, chồng nào mà chẳng yếu sinh lí!

Thị: Thế cuối tuần không hẹn hò à?

Bò: Cũng thi thoảng. Khi nào em nó nói dối chồng lên chợ huyện thì còn tranh thủ. Chợ xóm bây giờ mọc lên san sát, cũng khó làm ăn. Nghe đi ra mấy bước mua bó rau mà mất cả tiếng đồng hồ thì ai mà tin? Nhiều hôm, em nó bịt khẩu trang kín mít, vào đến phòng hẹn mà chẳng thể mở ra được. Thế là khẩu trang mặc khẩu trang, cứ lên tàu mà phóng nhanh. Nói phải tội chứ nguyên cả đợt hẹn hò, nhà nó có ăn cá đâu. Sợ để lâu cá ươn! Chỉ ăn toàn rau dưa thôi đấy. Cái con bé sao mà hay ho thế chứ, ăn gì vào cũng đẹp! Chả bù cho vợ tôi, cao lương mĩ vị mà xấu vẫn hoàn xấu.

Thị: Đúng là ‘mèo mả gà đồng’. Thế không biết xấu hổ hay sao mà còn khoe thành tích?

Bò: Thì chúng tôi cũng như chén mẻ, nồi sứt gặp nhau thôi. Thị tính, chồng nó không đáp ứng được cho nó, vợ tôi không coi tôi ra gì, sống như thế cũng nhục, cũng tủi lắm chứ.

Thị: Thế thì lấy về làm gì cho tủi, cho nhục? Ở vậy mà mở lòng từ bi bác ái cho nó sướng!

Bò: Bây giờ thì tôi mới hiểu tại sao nãy giờ Thị sưng sỉa lên với tôi như thế. Giống Bò nhà tôi nào có hôn nhân, hôn thú gì. Có phải như giống người nhà Thị luật lệ giáo điều đâu. Nói thật, tôi mà như mấy ông nhà Thị, có mọc thêm chục cái đuôi tôi cũng không dám vụng trộm. Công lí sờ sờ ra đấy, pháp luật sờ sờ ra đấy. Rồi thì danh dự, chức quyền. Ôi thôi, may sao tôi được sinh ra làm giống Bò, có lỡ trăng hoa, bầy đàn cũng không mang tội.

Thị: Tội là tội trong lương tâm chứ cần gì phải “nhưng, vì, bởi, tại” cái giấy kết hôn?

Bò: Tại là tại cái xu thế. Tôi mà không như thế thì thành lạc hậu. Nói thế chứ chỉ khi ở địa phương thì mới phải giấu giấu giếm giếm vì sợ gặp người quen, chứ đi công tác, tình tứ bên một em trẻ đẹp thì có phải nên thơ không? Nghĩ đến cái dáng lăng quăng, chân đi chữ bát của vợ tôi là tôi chẳng muốn đi đâu rồi. Thị cứ toàn nghĩ ngoại tình ở phương diện ‘đối nội’, thực ra còn phải xét trên phương diện ‘đối ngoại’ nữa. Tối tăm, cục mịch ở đâu chứ đi ra ngoài là phải sáng láng, bóng bẩy thì mới dễ bề làm ăn với các đối tác. Ai cũng thế cả thôi.

Thị: Chẳng qua là lợi dụng nhau chứ tình nghĩa gì cái thứ ấy!

Bò: Tôi biết chứ. Hàng giả dùng một thời gian là hỏng nên phải dùng cố, còn hàng thật thì dù có lâu ngày không đụng tới cũng chẳng hỏng hóc gì. Cứ phải tranh thủ cái thời công sở, thẻ cào thẻ quẹt đã, sau này sám hối cũng chưa muộn. Đời mà Thị, ai chẳng có lỗi lầm!
Chuyện vĩa hè

Không có nhận xét nào: